More
    HomeChia sẻ - Tâm sựCứ nửa đêm chồng lại biến mất khỏi giường, vợ lần theo...

    Cứ nửa đêm chồng lại biến mất khỏi giường, vợ lần theo bật tung cánh cửa ra mà cô suýt ngất

    Rate this post

    Trung là kiến trúc sư, anh làm việc trong một công ty xây dựng khá lớn. Ở con người anh có cái gì đó lạnh lùng, xa lạ với mọi người. Ai cũng bảo chắc do có tí máu nghệ sĩ trong người nên Trung như vậy.

    Thế rồi, Giám đốc công ty có cô con gái xinh xắn, trẻ trung vừa đi du học về vào công ty của bố làm việc. Các chàng trai chưa vợ đua nhau lấy lòng nàng tiểu thư và mong có cơ hội được làm rể Giám đốc.

    Đúng là Quỳnh rất xinh, cô có ngoại hình mà nhiều người mơ ước. Về làm một thời gian thì Quỳnh phải lòng Trung. Trong suốt 1 năm tìm hiểu rồi đi đến đám cưới, hầu như là Quỳnh chủ động mọi chuyện. Từ việc tỏ tình, đến việc cưới xin đều cô đạo diễn hết. Trung cũng xuôi lòng và cưới Quỳnh làm vợ, anh cũng chẳng còn trẻ gì nữa, 35 đến nơi rồi.

    Sau đám cưới mấy ngày, Trung đột nhiên biến mất không một lời báo trước. Sáng hôm sau, Quỳnh tỉnh dậy và sững sờ đọc tin nhắn:

    – Anh đi công việc vài ngày nữa sẽ về. Em cầm tiền đi mua sắm hoặc rủ bạn bè tụ tập cho đỡ buồn.

    Quỳnh nắm rõ lịch của công ty, cô biết Trung không hề đi công tác. Nhưng cô cũng không dám nói với bố, mà nói dối hai vợ chồng xin nghỉ để đi du lịch 10 ngày. Cả tuần đó, anh không gọi hay gửi tin nhắn nào cho cô, điện thoại thì không liên lạc được.

    Trung không sống với bố mẹ, căn nhà 5 tầng rộng thênh thang chỉ mình Quỳnh cô quạnh. Cô không muốn bố biết con gái không hạnh phúc khi ngoan cố bám theo Trung để có một đám cưới.

    Để bớt buồn, Quỳnh đi mua sắm, vung tiền như nước nhưng mắt thì vẫn sưng. Bạn bè hỏi, cô cười bảo chồng đi công tác rồi. Cô khoe chồng yêu và chiều chuộng mình lắm. Cô nói rất nhiều điều tốt về anh mà lòng đau nhói.

    Tối đó, cô đang dạo siêu thị thì Trung gọi điện:

    “Em đang ở đâu đấy? Về nhà đi. Anh về rồi”.

    Vừa nhìn thấy Quỳnh, Trung đã ôm chầm lấy rồi hôn cô say đắm. Đêm đó, hai người thuộc về nhau. Quỳnh chỉ không hiểu nổi anh đi đâu cả chục ngày. Nhưng rồi Quỳnh cũng không tò mò, chỉ cần anh quan tâm, yêu thương cô như lúc này là đủ rồi.

    Những ngày sau, đi làm về là Trung ở nhà với Quỳnh. Chỉ có điều, đêm nào cũng vậy, Trung gần như biến mất hai, ba tiếng. Lúc đầu Quỳnh cũng không để ý. Một đêm tỉnh dậy không thấy chồng đâu, cứ ngỡ anh đi vệ sinh nhưng chờ mãi không thấy anh về. Quỳnh ngủ thiếp đến gần sáng lại thấy Trung đang nằm ôm chặt cô trong tay rồi.

    li hon1

    Sáu tháng sau, Quỳnh hạnh phúc đến phát cuồng khi thấy que thử lên hai vạch. Cô hớn hở cầm que đi khoe với chồng. Cứ tưởng anh sẽ mừng lắm, không ngờ anh lạnh lùng bảo:

    – Anh chưa chuẩn bị tinh thần để cùng em chăm con.

    Anh lúc nào cũng vậy, thẳng thắn đến lạnh người. Quỳnh khóc ròng và liên tục hỏi anh vì sao? Đáp lại, anh chẳng nói gì, ánh mắt lạnh như băng rồi bỏ đi. Đêm đêm, anh vẫn biến mất một cách bí ẩn khiến Quỳnh lo lắng và tò mò. Cô cứ cố vài lần giả vờ ngủ để xem chồng đi đâu. Nhưng kiểu gì Quỳnh cũng ngủ thiếp đi Trung mới biến mất.

    Hôm ấy, Quỳnh mượn điện thoại chồng để chơi game, cô lén cài vào máy anh chức năng định vị.

    Đêm đó, Quỳnh tỉnh dậy, Trung lại biến mất. Cô bật chế độ định vị lên. Không ngờ mũi tên chỉ hướng tại chính địa điểm là căn nhà này.

    Quỳnh lên tầng 5, chỉ có căn phòng thờ là cô ít vào nhất từ khi về sống với Trung. Quỳnh khẽ vén chiếc rèm che bên tường ra, không ngờ ở đây có một cánh cửa chỉ khép hờ.

    Quỳnh thấy hơi sợ, nhưng vẫn mạnh dạn bước vào, vì căn phòng đang được bật điện sáng trưng. Đập vào mắt cô là một không gian được trang trí rất đẹp, đúng theo gu thiết kế của chồng cô. Và Trung đang nằm ngủ trên chiếc giường trải ga trắng tinh.

    Choáng hơn là trên tường treo một bức ảnh cưới khá lớn của Trung và một cô gái khác đang cười rạng rỡ.

    Quỳnh thấy có một chiếc tủ quần áo. Cô khẽ mở cánh cửa tủ ra, bên trong toàn là váy áo của phụ nữ còn mới nguyên. Quỳnh không thể ngờ, ngay chính trong căn nhà này, chồng mình lại có một không gian bí mật như vậy. Chẳng nhẽ Trung đã lấy vợ một lần rồi sao?

    Đang đứng bần thần trước tủ váy áo, Quỳnh giật bắn mình vì tiếng quát phía sau:
    – Đó là đồ của cô ấy, em không được động vào.

    – Cái gì vậy anh? Đồ của ai?

    – Em ra ngoài, ra ngoài ngay đi.

    Quỳnh chạy vội xuống phòng, cô bật khóc nức nở. Một lúc sau Trung mới xuống, khẽ ngồi bên cạnh Quỳnh.

    Trung kể lại, cô gái trong ảnh cưới với anh là người yêu cũ của mình. Hai người yêu nhau lắm nhưng bị gia đình cô kịch liệt phản đối.

    – Bọn anh định lén đi chụp ảnh cưới, chưa kịp đăng ký kết hôn thì bị bố mẹ của Lan phát hiện ra. Họ thuê cả xã hội đen đến bắt cô ấy về nhà, rồi buộc phải sang Úc sống.

    – Vậy giờ cô ấy thế nào?

    – Khi mới bị đưa đến đó, cô ấy liên tục gửi email bảo anh sang đưa về, nhưng anh vẫn không thực hiện được việc đó. Cô ấy dần mắc bệnh trầm cảm, rất nặng. Cách đây 2 tháng, cô ấy đã… tự tử.

    Quỳnh buồn hơn là giận Trung, thì ra anh đã cưới cô về làm vợ, nhưng vẫn luôn nặng lòng với người cũ, vẫn giành hẳn căn phòng cho cô ấy, đêm nào cũng lên đây hồi tưởng lại những ký ức xưa cũ.

    Đợt mới cưới anh bảo đi công tác, chính là sang Úc nhìn mặt người yêu lần cuối. Vậy Quỳnh chính là người thừa trong căn nhà này rồi. Cô lẳng lặng gấp đồ vào va li.

    – Anh xin lỗi, ở lại với anh, đừng đi đâu hết. Anh sẽ dẹp bỏ căn phòng đó. Người chết cũng đã chết rồi.

    Quỳnh đã bật khóc khi nghe anh nói như thế. Cô cũng có cảm giác Trung khóc vì anh cứ run run. Trung lấy quần áo của vợ xếp lại vào tủ. Đêm nay, anh không biến mất nữa, anh nằm bên ngoài và vòng tay qua bụng Quỳnh như thể muốn giữ cô và đứa con này ở lại.

    IvyBlue.vn
    IvyBlue.vn
    Tôi yêu đoá hoa Thường xuân xanh biếc!

    LEAVE A REPLY

    Please enter your comment!
    Please enter your name here

    ĐANG HOT

    Xem thêm

    - Quảng cáo -

    Mới nhất