Cô ấy nghe tôi nói về sự thật mà anh ta đã che giấu trong suốt mấy tháng qua. Anh ta lừa dối cả tôi và cô ấy. Cô ấy hỏi tôi:
“-Em biết chuyện đó lâu chưa?
-Em biết được từ vài tháng trước rồi
-Sao bây giờ em mới nói với chị?
-Vì chị quá tốt, với một người chị mới gặp được vài tuần. Chị cần những thằng khốn như thế làm cho tổn thương một cách kinh khủng để có một bài học về sự tin tưởng và sống mạnh mẽ hơn…”
Tôi nghĩ tôi không có khiếu kể chuyện buồn, vì tôi còn cười trên nỗi đau của mình thì ai còn cảm thấy được. Thế rồi, chị ấy hỏi tôi: “Sao em có vẻ bình thản để nói chuyện đó vậy? Đó là chuyện rất nghiêm túc đấy. Em không cảm thấy bị tổn thương ư?”
Phụ nữ chúng ta đều là những sinh vật mỏng manh, yếu đuối. Chúng ta có thể tinh ranh, nhanh nhạy trên thương trường, mạnh mẽ, gai góc với những thế lực thù địch, thế nhưng, đứng trước tình yêu, chúng ta trở nên mất trí. Chúng ta biết sự thật, biết việc chúng ta nên làm, thế nhưng chúng ta làm ngơ trước tất cả chỉ vì muốn ở bên cạnh người mình yêu. Đã bao nhiêu lần tôi nói với các bạn hãy yêu chính bản thân mình, thế nhưng chúng ta không thể làm được như thế khi chúng ta yêu ai đó thật lòng vì lúc đó chúng ta còn đặt người khác trước bản thân mình.
Tôi có một cô bạn gai góc, mạnh mẽ, cá tính. Cô ấy hay tự gọi mình là “bitch”. Cô ấy yêu một người thật lòng, mặc dù cô ấy cố giữ bản thân ở một vị trí cao và tỏ ra không cần anh ta. Còn anh ta lăng nhăng với rất nhiều người phụ nữ và cô ấy luôn bận rộn để cắt đứt các mối quan hệ đó. Họ cãi nhau liên miên và cô ấy hiếm khi cười hạnh phúc. Chỉ có điều một lời xin lỗi, một bông hoa gửi đến sau một trận cãi nhau cũng làm cô ấy quên hết mọi buồn bực. Một lần cô ấy bảo tôi: “Tao rất yêu bản thân mình. Tao sẽ không yêu ai hơn chính bản thân mình.” Tôi đã nói với cô ấy: “Tao không nghĩ thế. Nếu người ta thực sự yêu bản thân mình, họ sẽ không chấp nhận mối quan hệ nào khiến bản thân họ không hạnh phúc. Họ sẽ ra đi nếu người kia không mang lại điều gì tốt đẹp cho cuộc đời họ…”
Tôi nghĩ một cách đơn giản rằng ai rồi cũng sẽ làm tổn thương chúng ta, chỉ là mình chọn người xứng đáng để mình chấp nhận sự tổn thương đó. Cũng giống như tôi đã không cho phép bản thân mình chịu đựng sự tổn thương mà anh ta mang lại vì anh ta không hề xứng đáng với điều đó. Tình yêu là một thứ có sức mạnh khủng khiếp, nó khiến chúng ta mở lòng mình ra để người đó chạm được vào nơi yếu mềm nhất, dễ tổn thương nhất và tin rằng người đó không bao giờ làm thế. Tình yêu khiến chúng ta nhìn thấy toàn bộ con người đó, học cách chấp nhận điểm xấu và yêu thương điểm tốt, nó mang đến một thứ có sức mạnh không kém phần khủng khiếp: HI VỌNG. Chúng ta hi vọng sẽ làm thay đổi con người kia, sẽ làm cho người kia cảm nhận được tình yêu của mình mà trở nên tốt đẹp. Nhất là phụ nữ chúng ta, luôn nhầm lẫn giữa con người thực và con người mà chúng ta kì vọng. Đó chính là điều khiến chúng ta luôn chiu nhiều đau khổ.
Nói là tôi yêu anh ta thì cũng không phải. Đối với tôi, tình yêu là thứ được dựa trên sự hiểu biết, tin tưởng, tôn trọng và tình cảm dành cho nhau. Và những thứ đó cần một thời gian dài. Tôi tin vào sức mạnh của tình yêu đích thực nhưng phải được dựa trên nền tảng vững chắc. Thứ niềm tin đó khiến tôi không dễ yêu, nhưng cũng không dễ bị tổn thương. Và như mọi lần, tôi nhìn lại câu chuyện, nhìn lại bản thân, chấp nhận mọi thứ đã xảy ra, tha thứ cho chính mình vì sai lầm nào đó, nhận ra bài học và tiếp tục bước đi. Như lúc chúng ta bé, vấp ngã rồi lại đứng dậy, phủi phủi vài cái rồi lại chạy chơi tiếp mà…